Thứ Tư, 17 tháng 4, 2013

Một vài người bạn

Từ hồi cấp 1, tôi đã cao nhất lớp. Cao, gầy, trán dô, mặc quần áo anh chị thải ra, nhìn lộc ngộc nửa trai nửa gái. Hồi đấy tôi chẳng có bạn bè gì thân mấy. Có bạn Duy Linh con bác Hòa làm cùng cơ quan bố, ngày nào hai đứa cũng đi học về cùng nhau. Có hôm bố đi nhậu, nhờ bác Hòa đón cả hai đứa về, tôi nhất định không chịu đi cùng bác (vì bố có dặn đâu, nhỡ bác mẹ mìn bắt bán sang Trung Quốc thì sao), rồi thơ thẩn chơi ở cổng trường đến tối mịt. Bố hớt hải đến đón, mắng cho một trận vì cái tội không biết đường mà theo bác về. À, lại nói bạn Duy Linh, tôi với bạn cùng chạy chơi trong cơ quan bố với nhau, cùng đầy ghế xoay hò hét khắp hành lang, cùng ném vụn giấy trong cái dập lỗ xuống sân cơ quan giả làm tuyết, cùng đi quanh gốc cây si già như thể đấy là kì quan thế giới. Bọn trẻ con ầm ĩ quá nên cuối cùng cơ quan bố ra công văn cấm không được mang trẻ con đến cơ quan nữa.

Hồi cấp 1 còn có bạn Hà củ tỏi, mà hình như mãi đến tận lớp 4 hai đứa mới chơi với nhau, "tốt nghiệp ra trường" rồi vẫn còn thư từ qua lại. Thư từ qua lại đúng nghĩa hẳn hoi đấy nhé, tức là hàng tháng, mà có khi còn thường xuyên hơn, hai đứa viết thư tay, dán tem gửi cho nhau. Hồi đấy mới có điện thoại, ngày nào hai đứa cũng nấu cháo cả tiếng đồng hồ, đến nỗi bác Khánh với bảo với bố mẹ tôi: nó nấu cháo điện thoại nhà bác mà làm phụ trội cả mấy chục nghìn. Mà làm gì có chuyện to tát, hai đứa cùng ở Hà Nội, tôi học Ngô Sỹ Liên mặc đồng phục màu xanh, bạn học Nguyễn Trường Tộ mặc đồng phục màu đỏ. Có vậy thôi mà chuyện hoài không hết. 

Ở Ngô Sỹ Liên, tôi vẫn cứ là đứa cao nhất (cho đến tận lớp 9). Tôi với Diệu Hương bắt đầu thân nhau từ hồi này. Hương dịu dàng, tình cảm, ngọt ngào như kẹo. Nhóm chúng tôi có 4 đứa con gái, 3 đứa còn lại đều ngổ ngáo không ai kém ai, chỉ có Hương là lúc nào cũng cười hiền. Hồi đấy có Hoàn Châu Cách Cách, cái phim công chúa hoàng tử mà đứa nào cũng mê mệt. Cả lũ thi thoảng đạp xe ra Nguyễn Thái Học mua ảnh các cách cách a ka về dán đầy sổ. Nhà Hương gần nhà tôi. Đến khi vào cấp 3, thứ 4 trường tôi được nghỉ 3 tiết cuối, tôi đạp xe về nhà Hương, leo lên phòng bạn nằm ngủ trong khi bạn bò ra làm bài tập. Về nhà mà ngủ thì bị mắng là lười, nên nhà bạn thành chỗ tạm trú. Bạn hay bảo bạn thương tôi, nhưng không biết nói ra thế nào, chả lẽ lại nói là "Linh hãy dựa vào tớ đây, tớ sẽ làm cái đệm Kim Đan cho Linh dựa". Từ đó tôi gọi Hương là Kim Đan. 

Lên cấp 3, vớ vẩn thế nào mà tôi lại đỗ vào Ams (đã đi may đồng phục Việt Đức rồi đấy chứ). Lớp thì vắng, bọn tổ 4 chúng tôi ngồi gần cửa sổ suốt ngày ầm ầm lên như cái chợ. Học chính đã học cùng nhau, học thêm cũng học cùng nhau nốt. Hết lò Bách Khoa lại đến lò Y, từ 6 đến 8 nghìn một buổi - giáo dục thời ấy phải chăng quá! - cả lũ hẹn nhau đến, ngồi cùng nhau, rồi lại lôi nhau về. Hôm nào rảnh rang thì lại còn bày đặt bánh gối bánh xèo với nhau. Thằng Trung ngồi cạnh tôi, hồi ấy đi học thêm hay được cái bạn gái ưa chuộng, ném giấy viết thư làm quen, bị cả bọn trêu cho không có cái lỗ nào mà chui xuống. Hai đứa thân nhau, lúc nó có bạn gái lại còn gọi mình ra quán cà phê xin phép. Thằng Quang gần nhà tôi, biết tôi mắt toét, sáng nào cũng qua đón đi học rồi tối lại đón về. Tôi sang nhà nó chơi, cứ thế chui lên phòng nó ngủ. Giờ nghĩ lại mới thấy bố mình hồi đấy chắc cũng lo lắm. Thằng Dương lớp trưởng, lúc nào cũng "hiền hậu nhân đức", không rượu chè cờ bạc gì, rất ra dáng thanh niên mẫu mực. Lúc tôi đi, nó đã học xong Răng, ra làm phòng khám. Nhớ hôm nó tẩn mẩn hàn mấy cái răng sâu cho tôi, ra thanh toán thì nhìn trước ngó sau rồi thu của tôi vài đồng lấy lệ. Đến lúc chở tôi ra bến xe buýt rồi, lại còn dúi lại một tờ năm mươi nghìn nữa. 

(viết lan man nhân một ngày nắng đẹp và mua được nhiều sách cũ hay ho, chắc là còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét