Thứ Hai, 6 tháng 1, 2014

Thế thì hơi bị đen đấy

Nhà cháu vừa từ nhà sang Mĩ, bị lệch múi giờ, ngủ chẳng ngủ được. Đã xem mấy bộ phim, facebook đã ngắm hàng nhiều lần, chat chit từ tử tế đến luyên thuyên, báo mạng cũng đọc rồi, vậy mà vẫn thức chong chong. Thôi thì viết lấy một cái blog cho nó dễ ngủ xem nào.

Nhà cháu vừa rồi về lấy chồng. Lấy một anh Tây (cụ thể là Mĩ), da trắng, tóc vàng (hơi nâu), mắt xanh (hơi xám). Bình thường thì lấy chồng chắc cũng bình thường, nhưng vì chồng Tây nên nảy sinh một số câu hỏi như thế này:

"Thế là cưới xong ở Mĩ luôn à?"
"Thế bao giờ thì lấy thẻ xanh?"
"Thế bao giờ thì nhập tịch?"

Nhà cháu cũng không lấy làm lạ, vì đã chuẩn bị tinh thần rồi. Nhưng mà do bị hỏi nhiều quá, mà nhiều khi lại bị hỏi bởi những người mà mình (từng cho là) rất thân, rất quen, nên mình có phần suy nghĩ, suy nghĩ nhiều đâm ra tủi thân. Tủi thân là vì, ba câu hỏi trên kia, tựu trung lại nghĩa là "Lấy chồng (Mĩ) là để ở Mĩ".

Nhà cháu đâm ra băn khoăn: vì sao nhiều người, cả những người đã ở Mĩ rồi lẫn những người chưa bao giờ đến Mĩ, lại thích ở Mĩ đến thế, đến mức độ phải gá cho cả người khác cái sự thích ở Mĩ? Nhà cháu chưa ở Mĩ được lâu cho lắm, nhưng cũng có ít cảm nhận như thế này, kê ra đây để bà con tham khảo.

Ở Mĩ thì giàu? Đúng là thu nhập bình quân của Mĩ cao hơn Việt Nam nhiều, nhưng mức chi tiêu cũng cao hơn, hay nói đúng hơn, mức chi tiêu cho thoải mái cũng cao hơn. Người Mĩ (mà nhà cháu biết) thường có một "mức độ thoải mái tối thiểu", và họ chi tiêu để đạt mức độ ấy. Họ có thể vay tiền ngân hàng, dùng thẻ tín dụng... để được thoải mái ở mức đó. Nhà cháu sinh ra lớn lên ở Việt Nam, quen cần kiệm nên thấy nợ là hoảng. Ở quê cháu, người ta tiêu đồng tiền người ta kiếm ra. Còn ở đây, người ta tiêu đồng tiền đi vay, rồi người ta mới đi kiếm tiền trả. Quê cháu khổ trước sướng sau, mặc dù chẳng biết bao giờ mới sướng. Còn ở đây, sướng trước, nợ thì tính dần.

Ở Mĩ có giàu thật không? 100 đô nghe to hơn, hay 2 triệu nghe to hơn? Đồng tiền nào tiêu cũng xót cả, họa may chỉ có tiền trúng xổ số thì mới không lo. Ở Mĩ về thành giàu chủ yếu vì tỉ giá hối đoái, nhưng đi ra đường nhìn nhà hàng treo biển mấy trăm nghìn đồng một suất, thấy hốt hoảng cũng có khác gì nhà hàng xa xỉ ở Mĩ đâu. Những nhà hàng giá hai mấy đồng một suất ở Mĩ thì lúc nào cũng neo người (vì đắt quá), nhưng mấy trăm nghìn ở Hà Nội thì chật cứng không còn chỗ vào.

Tóm lại là, giàu nghèo thì ở đâu cũng có, không cứ ở Mĩ mới giàu.

Ở Mĩ thì sướng? Ở Mĩ sướng mấy cái này: đi ra đường giao thông ngon lành, đi vào cửa hàng ngăn nắp gọn gàng, quần áo đã có máy giặt, lạnh đã có sưởi, nóng đã có điều hòa, nước nóng lúc nào cũng có không cần lo bật rồi ngồi canh. Cũng dễ hiểu thôi, mấy trăm năm nước Mĩ không trải qua cuộc chiến tranh nào to bằng một nửa một trong hàng bao nhiêu cuộc chiến ở Việt Nam. Họ đương nhiên có thời gian xây đường làm sá, thiết lập pháp luật, sắp xếp cửa hàng, xây nhà có sưởi, điều hòa và nước nóng. Nếu nói những thứ sướng ấy, Việt Nam mình cũng đã có hoặc sắp có rồi. Mĩ chỉ sướng hơn so với Mù Căng Chải thôi.

Và cũng có những cái ở Mĩ không sướng tẹo nào. Đồ ăn chẳng có cái gì lúc mua vẫn còn cựa quậy. Khám chữa bệnh đắt đỏ khủng khiếp - chỗ này lẽ ra phải có ba dấu chấm cảm để nhấn mạnh sự khủng khiếp. Khí hậu có phần khắc nghiệt. Làm việc thì phải cật lực. Thành phố nhỏ thì buồn chết vì chẳng có gì làm, chẳng có gì chơi, cũng chẳng đi được đâu luôn. Thành phố lớn thì đắt đỏ thôi rồi (vẫn còn rất cú cái vụ mua hộp salad ở sân bay Los Angeles với giá gần 250 nghìn Việt Nam đồng - cái chỗ xà lách ấy ở chợ đầu ngõ nhà mình bán đến 10 nghìn là cùng).

-----

Nói xấu Mĩ thế thôi. Mĩ cũng có nhiều cái hay, ví dụ như là anh chồng Tây của mình. Nhà cháu lấy anh này trước là vì anh ta thông minh, khiêm tốn, sống có tình cảm trước sau; sau là vì anh ta không chê nhà cháu vừa cao vừa xấu vừa học lắm lại đanh đá. Còn như để trả lời ba câu hỏi ở đầu bài, nhà cháu xin thưa thế này:

"Sau này hai đứa ở châu Phi để về hai quê cho gần bằng nhau".


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét