Thứ Bảy, 24 tháng 10, 2015

Tạm thời tốt nước sơn


Có một bộ phim tên là "The mirror has two faces" (Cái gương có hai mặt). Phim kể về một cô giáo sư dạy Văn học, đã quá băm lăm mà vẫn chưa có chồng hay người yêu, vì cô ấy không xinh, không sexy. Một ngày nọ cô gặp một ông giáo sư dạy Toán cùng trường, đẹp trai tài cao, nhưng suốt ngày bị bồ đá vì các cô bồ cũ ngoài chuyện ấy ra thì không còn chuyện gì để nói với giáo sư nữa. Giáo sư tức lên mới quyết tâm đăng quảng cáo tìm bạn đời, mục tiêu tiên quyết là không được xinh, phải thông minh, mục đích là đạt được tình yêu quảng đại trong sáng, chuyện gì cũng có chỉ không có chuyện ấy.

Kể đến đây thôi, bạn nào tò mò xem cuối cùng có chuyện ấy hay không thì tìm phim mà xem nhé. 

Tua nhanh đến đoạn sau, cô giáo sư cãi nhau với chồng, liền bỏ về nhà mẹ đẻ (vốn là một người đẹp, giờ già rồi nhưng vẫn tự tin là mình đẹp). Hai mẹ con ngồi ăn sáng, cô mới hỏi "Mẹ này, khi xinh đẹp thì cảm giác thế nào?" Mẹ cô trả lời "Tất nhiên là cảm giác rất tuyệt vời."

Mình xem phim này 3 lần, mỗi lần có một suy nghĩ khác nhau. Lần đầu là mình còn ở Việt Nam, chưa bao giờ đi đâu cả. Ở Việt Nam, đương nhiên mình là gái xấu: cao, gầy, đen, không có da trắng dáng xinh, lại càng không nết na dịu dàng. Từ bé đến lớn, đi đâu mình cũng chỉ nghe người xung quanh xì xào ố á "Cao thế", có lúc toẹt ra là "Cao nhưng mà xấu thế", chứ chẳng có ai bảo mình xinh cả. Mấy đứa bạn thân, con trai thì gọi mình là "Màn hình phẳng", "Cá sấu chúa", vân vân, con gái thì bạn nào cũng xinh hơn hoặc chí ít cũng thấp hơn mình. Mà thấp hơn là dễ lấy chồng hơn rồi. 

À rồi là vì cao quá khổ, nên quần áo giày dép mua cũng rất khó, cho nên đồ mình mặc hầu hết là quần bò áo phông dành cho nam. Ngay cả khi có quần áo đẹp đi nữa, mình cũng ít khi mặc đến, vì cả ngày lê la hết xe buýt lại đi bộ trong Hà Nội bụi mù, mặc đẹp thường vướng víu. Tóm lại, hồi ấy mình lúc nào trông cũng bô nhếch. 

Lần thứ hai xem phim này, mình đã sang đến Mĩ, vừa quen anh người yêu, nay là chồng. Sang đến đây, mình vẫn cao nhưng không còn quá khổ nữa. Quần áo giày dép mua cho vừa đều rất dễ, ngồi ở nhà lên mạng thấy cái nào vừa mắt mua luôn cũng được. Người ở đây cũng kín đáo hơn, dù có thấy người khác cao/thấp/béo/gầy cũng không bình luận ra lời. Thành ra, mình ở đây không còn phải hàng ngày nghe chê xấu chê cao nữa. Mặc dù không có ai khen xinh, nhưng không bị chê xấu đã là tiến bộ rồi. Tự nhiên, cái cảm giác là mình xinh hay xấu không còn luẩn quẩn trong đầu nữa. 

Lần thứ ba là mới hôm qua, mình đã ở Mĩ được hơn 4 năm một tẹo. Giờ mình đã biết, tiêu chuẩn xinh đẹp ở đây khác ở nhà: cao ráo, khỏe mạnh, da rám nắng. Ăn nói có không dịu dàng cũng không sợ không ma nào nó lấy. Nói tóm lại, mình bỗng nhiên vừa như in vào cái tiêu chuẩn xinh đẹp ở đây. Quá trình lột xác của mình không cần phải ăn kiêng tập thể dục giảm cân như các cô trong phim Mỹ, không cần phải được hoảng tử đưa đến tiệm mỹ phẩm như các cô trong phim Hàn Quốc. Mình chỉ cần đi từ nước này sang nước khác là xong. 

Xinh đẹp là một khái niệm phù phiếm, cái đó ai cũng biết. Từ nhỏ, mình đã được ba mẹ dạy rằng, tốt gố hơn tốt nước sơn. Nhưng cho mình hỏi các bạn gái (và cả các bạn trai), tốt nước sơn có thích không? Thích quá đi chứ. Đi ra đường được người ta khen, mặc dù mình chả phải làm gì. Lên xe buýt được người ta nhường chỗ (cứ thử bảo "anh đẹp trai ơi, gỗ em tốt lắm, anh nhường chỗ cho em" xem có hiệu quả không.). Một người đi ngoài đường được người khác ngoái đầu nhìn, là vì gỗ tốt hay là vì nước sơn tốt? Cho nên, khi cái nước sơn của ta không được đẹp, hay không được bình thường, tất nhiên ta cũng cảm thấy không thoải mái, thấy mình yếu kém, thấy mình thiếu may mắn. Giả sử mình không bao giờ đi ra khỏi tiêu chuẩn xinh đẹp của Việt Nam, chắc cả đời mình sẽ sống với cảm giác thiệt thòi hơn người khác.

Nhưng giờ thì mình đã rõ, xinh đẹp đúng là một khái niệm phù phiếm. Một người không đẹp, đơn giản là vì kích cỡ của họ, màu sắc của họ, độ rậm lông của họ không phù hợp với quan niệm của những người xung quanh họ vào thời điểm đó. Quan niệm đó không những thay đổi theo thời gian (khá nhanh chóng) mà còn rất là đa dạng theo không gian, và chẳng có quy luật gì cả. Mà con người thì chẳng ai giống ai, nên có ai sinh ra ngẫu nhiên không trùng hợp với quan điểm đẹp của những người xung quanh thì cũng là bình thường. 

Sau khi xem phim 3 lần và đi nửa vòng Trái Đất để từ vịt Việt Nam hóa thiên nga Mĩ, giờ mình đã thấy xinh hay xấu cũng là một sự bình thường. Nếu có ai khen xinh hay chê xấu, mình cũng chỉ nghĩ "Đấy là quan điểm của người ta, chẳng liên quan gì mấy đến mình." Và bởi vì đấy là quan điểm của người ta, mình đề nghị người ta hãy giữ cho bản thân là được rồi, không cần thông báo cho mình biết đâu. 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét