Thứ Tư, 14 tháng 12, 2011

Nếu ngày mai tôi không còn ánh sáng

Tôi sinh ra và lớn lên với một căn bệnh mà người ta gọi là Hội chứng Marfan. Thủy tinh thể bị hủy hoại, mắt tôi nhìn chỉ còn cách xa 5m. Không được đeo kính, ko đc mổ. Tôi buộc phải sống chung với thứ quái gở này. Rất tự nhiên, tôi ko còn thấy khổ sở bắt buộc nữa. Mặc dù hàng đống thuốc một ngày để giảm những cơn đau nhức, để cố giữ cho thị lực ko kém hơn.Tôi sóng với nó rât dơn giản.

Nhưng rồi 1 ngày, khi đi học thêm về, ko nhìn rõ trước mặt, tôi đâm phải 1 chiếc xe máy. Tất cả xung quanh tối sầm lại. Và tôi hốt hoảng: nếu như cả cuộc đời còn lại tôi phải sống chung với bóng tối như vậy thì sao ? 

Thì sao nhỉ? Khi mở mắt ra, tất cả là 1 màu đen như khi thỉnh thoảng tôi vẫn bất chợt mở mắt trong đêm.Tôi ko nhìn thấy những gương mặt thân quen của ba, của em nữa. Tôi ko thể nhìn vào ảnh mẹ và ước gì mình cũng xinh như thế. Lúc ấy, tất cả những gì tôi làm đc sẽ chỉ là nhớ lại và tưởng tượng mà thôi. 

Tôi sẽ vẫn đi đc đến mọi xó xỉnh trong nhà, bởi 10 năm sống trong ngôi nhà này tôi đã thuộc lòng mọi ngóc ngách. Nhưng liệu có ý nghĩa gì ko khi buổi sáng thức dậy tôi ko còn ngạc nhiên khi thấy cây tigon thêm 1 lá mới? Khi buổi tối tôi ko còn nhìn thấy mảnh trăng kửng lơ trên sân thượng, trong veo và cô độc, kẻ duy nhất vẫn nhìn tôi khóc những đêm nhớ mẹ...

Tôi ko còn nhìn thấy bạn bè tôi, mục kích quả đèn pin mới mọc và tỏa sáng trên mặt chúng nó. Tôi ko còn thấy chúng nó nhăn nhở trông tức điên. Đáng sợ hơn, tôi sẽ phải chuyển trường, tách rời hẳn lũ quỷ ấy. 

Tôi cũng sẽ ko còn nhìn thấy nó, với khuôn mặt đỏ bừng và ướt đẫm mồ hôi, tay chân đầy thương tích khi vừa hết trận bóng. Nhưng nụ cười của nó, mãn nguyện và thoải mái, đủ làm cho tôi quên hết mọi thứ khác trên đời ( trừ việc nó vẫn còn mượn mình mấy cái đĩa chưa trả  )

Tất cả sẽ thật là khủng khiếp!

Nhưng nếu như tôi còn may mắn - tôi còn có thể nghe, thì tôi vẫn sẽ yêu cuộc đời này. Tôi sẽ lắng nghe tất cả những âm thanh của cuộc sống quanh mình tôi sẽ lắng nghe, bạn ạ, những lới bạn nói, chỉ lắng nghe thôi nếu như tôi ko thể làm gì cho bạn. Ko cát ngang, ko nghĩ câu trả lời, ko mơ màng. Khi tôi ko còn nhìn thấy gì , tôi tin tôi sẽ là người NGHE tốt nhất. Còn bạn, tin ko?

Tôi sẽ nghe những tiếng rao đêm để biết rằng mình còn đầy đủ và hạnh phúc hơn nhiều người. Tôi sẽ nghe những tiếng cười để biết rằng, quanh tôi, mọi người đang hạnh phúc. Tôi sẽ nghe tiếng trẻ con khóc để biết rằng 1 con người nữa mới ra đời. Tôi sẽ nghe tất cả, để biết rằng,cuộc sống quanh tôi vẫn diễn ra. Tôi vẫn sống. 

Tôi sẽ nhận ra bản thân mình thực sự có ý nghĩa như thế nào. Bởi vì một người mù như tôi vẫn có thể sống, có thể giúp đỡ mọi người . Tôi sẽ nhận ra giá trị của những thứ đã mất đi: những màu săc bình thường trước đây sẽ trở nên thực sự đẹp trong kí ức của tôi. Cái nắng hè chói chang mà tôi rất ghét cũng ko còn dáng ghét nữa. Tôi sẽ ong đc nhìn thấy cả những thứ mà trước đây tôi căm thù. Tôi ko chỉ vẫn sống, mà còn sống tốt hơn.

Tôi Sẽ nhận ra bạn bè mình tốt biết bao, bởi vì tôi biết chúng nó sẽ ở bên tôi khi tôi khó khăn nhất. Và gia đình tôi thật tuyệt vời biết bao!

Bạn ạ, ánh sáng ko phải là do bạn có nhìn thấy hay không, mà là bạn có - muốn - nhìn - thấy hay ko mà thôi. Cuộc sống quanh bạn đầy ánh sáng nhưng đôi khi bạn ko nhìn thấy. Tối tăm và mù mịt, bạn ko tìm thấy con đường của mình. Những lúc ấy , hãy dũng cảm lên bạn ạ. Mọi thứ còn có thể tệ hơn thế rất nhiều. Hoặc cũng có thể tốt hơn thế rất nhiều, miễn là bạn có nghị lực.

Tôi tin mình đủ nghị lực để vượt qua tất cả, và hơn hết, để luôn tin rằng ngày mai của tôi đầy ánh sáng!
__________________

Bài dự thi đạt giải nhất Nơi khởi đầu của những ước mơ - HAO 2004

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét