Thứ Tư, 14 tháng 12, 2011

Ngày 13

Hôm nay là vừa tròn một tháng đấy.

Sáng này xé lịch. 13 rồi mà lịch từ mùng 10 chưa xé. Nhớ ngày xưa, có lần con bạn xé tờ lịch đưa cho mình " bọn mình xé đi, cho qua ngày hôm nay". Và 2 đứa xé tan nát . 

Block mỏng dần. Chỉ còn hơn một tháng nữa là lại hết năm rồi. Thời gian. Cứ trôi đi cuốn theo những nỗi đau. Cứ trôi đi lấp đầy những khoảng trống. Cứ trôi đi để vết thương liền miệng. Cứ trôi đi...

Hay là nỗi đau đau thêm, vết thương còn nguyên đó, những khoảng trống cứ ngày một trống hoác ra.
"thời gian trôi qua, vết thương trên thịt da cũng lành theo năm tháng, nhưng vết thương lòng, mẹ vẫn còn nặng mang"

Hồi còn bé, có lần Tôi đã hỏi " Tại sao 3 người đi lại chỉ nói có 2 người không quay về. Còn một người nữa đâu sao không nói đến?" . Thật ngô nghê. Hồi đó chưa có một ý niệm nào về cái chết. Không biết chết là gì. Khi ông ngoại mất, lần đầu trong đời biết thế nào là một đám tang, nhưng mấy đứa cháu nhỏ xíu chỉ thích thú với việc có Coca uống. 

Ai bảo là trẻ con thì không biết cái chết là gì. Thằng bé bốn tuổi chạy vòng quanh sân nhà tang lễ, vừa chạy vừa khóc " Bà nói dối cháu ! Mọi người nói dối cháu ! Mẹ cháu chết rồi. Không phải đi công tác. Mẹ cháu không về nữa" Bà ngoại nó chạy theo, cũng khóc " Không cháu ơi, mai mẹ cháu lại về..."

Nhiều khi người ta phải tự lừa dối mình. Nhưng thế còn hơn, vì tự dối mình dễ hơn lừa dối người khác. Chỉ cần ngươì ta muốn, người ta sẽ tin. Nhưng vẫn có một cái gì đó nhắc người ta rằng đó không phải là sự thật. Chắc cũng vì thế mà người ta vẫn luôn pahỉ day dứt. có lẽ vì thế mà người ta không thể sống bình yên trong sự lừa dối kia. 

Chết là một khái niệm khó hiểu. Chắc là nó dễ hiểu quá đến mức không tin đước, nên phải làm cho khó hiểu thêm. Vẫn nói Chết là hết, nhưng hình như không đúng vì chẳng bao giời nói ngươịc lại" Hết là chết" được cả

Cái gì cũng chỉ tương đối mà thôi.

Có những người sống mà như đã chết. Lại có những người chết rồi mà vẫn như đang sống.
"Em muốn là người thế nào?" 
Sống như đang sống và chết như đã chết. Em không muốn người sống phải đau đớn mãi khi cứ mang trong lòng hình ảnh một người không còn nữa. 

Nếu tôi chết , xin hãy quên tôi. Bạn nhìn tôi như đang ngủ. Tôi ngủ không khóc, sao bạn lại khóc để tôi phải thức giấc?...

Không có đâu em này
Không có cái chết đầu tiên
VÀ có đâu bao giờ
Đâu có cái chết sau cùng
Tự mình biết riêng mình
Và ta biết riêng ta...



Tôi viết một ngày cuối thu, ngày 13, ngày tròn một tháng ngày mất của thằng bạn thân. Viết để nó biết rằng tôi đang làm những gì nó muốn. Viết để ghi lại những gì mình nghĩ.
Tôi không có ý định dự thi, vì tôi cũng chẳng biết post bài này vào chủ đề nào. Tôi Không có ý định viết cho người khác khó hiểu. Tôi chỉ viết như một món quà tặng mình và tặng bạn. Và nhận hay không, đó là tùy ở bạn.
__________________

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét