Bỗng một ngày anh không nói yêu em
Trời vẫn nắng và màu xanh biêng biếc
Gió vẫn như chẳng bao giờ mỏi mệt
Rộn ràng băng qua những phố đông người
Nốt nhạc thong dong một quãng chơi vơi
Cây đàn buông tiếng thảnh thơi như thế
Tách cafe nâu vẫn thì thầm lời kể
"Ngày xưa, ở đó có hai người..."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét