Đầu tiên, xin cảm ơn anh Bút Chì đã viết cái blog này:
(xin các bạn đọc blog trên trước, rồi hãy đọc những dòng tường trình của tôi)
Tôi vốn là đứa sinh ra lớn lên trong gia đình giàu truyền thống cách mạng, được giáo dục triệt để, ngoan ngoãn dễ bảo phần lớn thời gian, biết xem thời sự từ lúc biết xem những bông hoa nhỏ, biết nhớ ông nào đang lãnh đạo nước nào, tình hình nói chung là ra sao. Hồi bé, tôi có quan tâm đến chính trị.
Từ khoảng 15, 16 tuổi, tôi thôi không quan tâm nữa. Tôi dần dần không xem cả thời sự, không quan tâm đến ông nào đang lãnh đạo nước mình, tình hình nước mình nước người ra sao nữa. Giờ tôi muốn bàn, vì sao lại như vậy.
Đầu tiên là tôi thấy phát mệt vì các chú các bác ngày ngày ngồi bàn chuyện đao to búa lớn và sau đó... không làm gì cả. Có thể đó chỉ là một bộ phận nhỏ mà tôi chẳng may gặp phải, nhưng cái bộ phận ấy làm tôi thấy rời xa thực tế. Hoặc cũng có thể, tôi quá thực tế và không thể nào đứng nói mà không làm. Công sức ấy, thời gian ấy, tôi không thể nào dùng để chém gió và mong dùng gió xoay chuyển sự đời được.
Thứ hai là tôi phát mệt vì những thái cực chém nhau chan chát, dù rằng ở đâu cũng có cực này và cực kia, nhưng dường như quanh tôi, cái sự mâu thuẫn ấy quá rõ ràng và thường nhật. Từ việc quan điểm của anh A xong khắc với anh B - đó là nói nhiều người nhé. Rồi đến một anh X, lúc nào cũng sỉ vả chế độ, chê bai đất nước, rồi bài kiểm tra triết học hay lịch sử đảng lại không tiếc lời ngợi ca, rồi làm xong bài lại ra về hỉ hả với chúng bạn rằng tao bịa giỏi ra sao. Tôi và bạn bè tôi, vì lý do này hay lý do khác, thường là một anh X như thế. Tôi bịa thì cũng được thôi, nhưng lòng tôi không tin, lòng tôi không biết rằng tôi yêu hay ghét, rằng tôi nên yêu chỗ nào, ghét chỗ nào.
Bản thân tôi không muốn quyền con người bị chà đạp, nhưng tôi không đủ kiến thức để khẳng định rằng chế độ chính trị này đang chà đạp lên quyền con người, để sau đó tôi có thể ghét chế độ. Bản thân tôi không muốn đất nước mình lề mề chậm chạp dậm chân tại chỗ, nhưng tôi không đủ hiểu biết để tin rằng tại chế độ mà đất nước tụt lùi. Bản thân tôi không thích những người không có tâm và không có tầm đứng lên lãnh đạo đất nước, nhưng tôi không đủ biết họ để kết luận rằng họ chỉ toàn là ngu dốt, sâu mọt, tham quan.
Nói chung, tôi là đứa yêu hòa bình, chuộng sống trong êm đềm, nên tôi không thích mâu thuẫn. Bản thân tôi nghĩ về mình đã thấy đủ mâu thuẫn rồi.
Lý do tiếp theo là tôi bắt đầu biết nghi ngờ những điều tôi được dạy. Tôi trân trọng những kiến thức người ta in vào sách và đem dạy cho trẻ con (cho rằng tôi vẫn còn là trẻ con khi tôi còn đi học), nhưng tôi không biết những kiến thức ấy đúng sai khách quan được đến đâu. Trường dạy tôi tin, đời dạy tôi đừng. Kết quả là, tôi tin đời và không tin trường. Tôi nghi ngờ sách triết bảo rằng: nền giáo dục phong kiến không chú trọng phụ nữ và các tầng lớp "bên dưới", mà tôi thấy ngờ ngợ như thể câu "Trên đời này có hai loài khó dạy, đàn ông ngu là một, đàn bà thông minh là hai" được chuyển thể mang màu sắc chính trị phiến diện. Tôi nghi ngờ cách biện luận vòng tròn miêu tả nhược điểm của các "đối thủ" rồi tự kết luận rằng "ta là tốt nhất" của sách vở nước nhà. Tôi nghi ngờ rằng người ta chỉ cho tôi học những gì người ta muốn, còn bao nhiêu thứ ngoài kia mà tôi cần phải biết, để tôi còn tự đánh giá được những thứ ấy theo cách của tôi.
Rồi tôi đâm ra nghi ngờ mình, đầu óc mình chỉ như hạt muối ngoài biển, hiểu biết đến đâu mà có thể nói yêu nói ghét, nói đúng nói sai?
Chính trị với tôi giờ đây mang đậm màu sắc "con người", là thứ mà quan điểm con người bao trùm, là thứ mà con người đem ra lôi kéo người khác về phía mình, hoặc đẩy người khác ra xa khỏi mình. Mớ bòng bong ấy, quan điểm của tôi cho rằng, rốt cục là do con người mả ra cả. Mà con người thì ở đâu, quan điểm gì, yêu ghét ra sao, cũng là con người. Tôi nhớ câu chuyện mất tiền/mất ngựa của vị cao nhân nào đó (cho rằng vị đó mất ngựa và là người nước Sở - tôi vốn không giỏi nhớ tên). Mất ngựa, vị ấy không buồn, vị ấy bảo "Ta mất ngựa thì người nước Sở được ngựa, đều là người cả". Một vị cao nhân khác từ chuyện ấy mà bảo rằng "Giá kể cao nhân ấy biết nghĩ thế này: ta mất ngựa thì có người được ngựa, trên thế gian, phàm là người thì đều là người cả".
Quan điểm chính trị của tôi, nếu có, là như thế.
Bản thân tôi vốn là đứa lúc nào cũng mơ hồ và thèm khát tình cảm, rồi lại sinh ra trong một đất nước mà trẻ nhỏ được giáo dục để tin vào "vật chất sinh ra ý thức", và người người điền vào sơ yếu lí lịch mục Tôn giáo là Không. Tuy nhiên, trong thế giới này, con người thì nhỏ bé, mà ngoài bản thân ra thì mọi thứ lại quá mênh mông. Người ta đi lạc là chuyện thường. Nhiều lúc không có gì để tin, nhìn cái chữ "Không" đó mà thấy lo lắng cho chính mình, biết lấy gì mà tin vào đây?
Đấy, nói đến đây thì bạn cũng biết là tôi mơ hồ, hồ đồ, thường lạc đường như thế nào rồi, vì thế đừng nên học tôi mà trở nên mù chính trị. Nhưng nói thế không có nghĩa là tôi thờ ơ với thế sự, đóng cửa trốn đời biến mất khỏi thế giới, đem tâm sự của mình ra mà gặm nhấm (cái cuối cùng thỉnh thoảng tôi cũng có làm). Tôi sống theo kiểu tuổi nhỏ làm việc nhỏ, tùy theo sức của mình. Có gì làm được là tôi làm. Tôi chẳng muốn dành sức mà nghĩ mà cãi, thì tôi làm. Tôi đi lên miền núi bảo tồn cây thuốc cho đồng bào dân tộc, tôi làm dự án, tôi đi tình nguyện, tôi làm mọi người quanh mình vui, tôi làm khoa học và khoa học thì có vẻ ít khi phải lo đến chính trị. Tôi chăm lo cho bản thân mình đầu tiên, để gia đình tôi đất nước tôi không phải lo lắng về cá nhân tôi, sau đó, chăm lo được thêm cho ai thì tôi chăm lo. Tôi không ấp ủ những ước mơ lớn rằng tôi phải ra đi tìm đường cứu nước, mang cái dân chủ nơi tôi tới về cho đồng bào tôi; tôi cũng không đặt mục tiêu được giải thưởng lớn trong nghiên cứu làm rạng danh Tổ quốc. Nhưng tôi cũng không ngủ trong giường chiếu hẹp. Tôi cứ sống hết mình từng ngày một, làm một người tốt nói chung. Khi được hỏi học xong có về nước không, tôi nói rằng: tôi sẽ làm việc tốt, và làm việc tốt thì không nhất thiết phải ở trong biên giới nước tôi, cũng không nhất thiết phải ở trong biên giới nước tôi đang ở. Ở đâu có người, ở đó không thiếu việc tốt cho tôi làm.
65203, ngày 4 tháng 12 năm 2011
(my Facebook note)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét